Chồng đón mẹ nghèo ở quê lên phụng dưỡng, vợ bỏ nhà đi để phản đối
Tôi nghe mẹ kể lại rằng sau khi bố tôi mất, ông bà nội và bác đã đã đuổi mẹ con tôi đi, thậm chí các bác bên ngoại (ông bà ngoại đã mất) cũng không muốn nhận mẹ tôi.
Trong lúc tuyệt vọng, mẹ đã phải đưa hết tiền bồi thường của bố tôi cho gia đình anh trai để được ở lại ngôi nhà nhỏ của ông bà và đương nhiên mẹ phải tự trang trải cuộc sống.
Thương tôi, mẹ không chỉ nhận công việc trong nhà máy mà còn tranh thủ đi bán hàng rong ngoài đường mỗi khi có thời gian rảnh. Mẹ thức khuya, dậy sớm và làm thêm mọi việc có thể để kiếm tiền nuôi tôi.
Đối với bản thân, mẹ luôn tằn tiện hết mức, không bao giờ chi tiền mua thứ gì nếu không quá cấp thiết. Nhưng đối với tôi, mẹ luôn sẵn lòng làm mọi thứ, bà thường mua cho tôi quần áo mới và cho tôi tiền tiêu vặt, để tôi có thể sống vô tư như những đứa trẻ khác ở trường.
Tôi thương mẹ rất nhiều, nhìn dáng vẻ tiều tụy, mái tóc ngày càng nhiều sợi bạc của bà, tôi vô cùng xót xa. Tôi tự nhủ phải cố gắng học hành thật chăm chỉ, thật giỏi để thành tài, kiếm tiền phụng dưỡng mẹ.
Cuối cùng, tôi đã không làm mẹ thất vọng khi đỗ vào một trường đại học trọng điểm mà nhiều người mơ ước.
Thời sinh viên, tôi lao vào học và luôn đạt điểm xuất sắc, thường xuyên nhận được học bổng. Vì thế, vợ hiện tại cảm mến tôi, cô ấy chủ động tiếp cận và chúng tôi yêu nhau. Vợ tôi là con một trong gia đình giàu có nên khi mới ra trường, cô ấy dễ dàng có được một công việc tốt theo sự sắp đặt của bố mẹ.
Ảnh minh họa.
Bản thân tôi cũng tìm được công việc đúng chuyên môn bằng chính sự nỗ lực của bản thân nhưng gia đình cô ấy khi đó vẫn ra sức ngăn cản chúng tôi yêu nhau vì họ chê tôi nghèo khó, gia thế chẳng ra gì.
Tuy nhiên, đến năm thứ 2 sau khi ra trường, vợ tôi bất ngờ có thai, điều này khiến gia đình cô ấy buộc phải đồng ý chuyện cưới xin, đồng thời mua cho chúng tôi một ngôi nhà (đứng tên vợ) gần gia đình vợ để đảm bảo con họ không bị khổ. Tôi có chút không thoải mái nhưng vì rất yêu cô ấy và vì đứa trẻ sắp ra đời, tôi đành chấp nhận.
Ngay sau khi cưới và về ngôi nhà mới ở, tôi đã bàn với vợ muốn đón mẹ tôi ở quê lên sống cùng để bà được nghỉ ngơi nhưng vợ tôi kiên quyết phản đối. Thậm chí, cô ấy còn lớn tiếng thách thức, nếu tôi đón mẹ lên ở cùng, cô ấy sẽ ly hôn và đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi bất lực đành phải chiều theo ý vợ.
5 năm sau, con trai tôi lớn dần, nghe vợ gợi ý, tôi xin nghỉ việc để theo bố vợ làm ăn. Với sự giúp đỡ của ông, tôi bắt đầu kinh doanh riêng. Công ty của vợ chồng tôi sau 3 năm phát triển rất tốt, chúng tôi đã có tiền tỷ gửi ngân hàng. Tôi cũng bị cuốn vào công việc mà xao nhãng mẹ già ở quê. Tôi vẫn giấu vợ, thỉnh thoảng gửi tiền cho mẹ nhưng ít khi về thăm bà.
Cách đây không lâu, mẹ tôi gọi lên nói rằng bà rất nhớ cháu nội và muốn lên thăm cháu. Tôi vừa vui vừa thấy có lỗi với bà, vì vậy tôi tạm gác công việc sang một bên và lên kế hoạch dành hẳn 2 ngày cuối tuần ở bên mẹ.
Khi đến, mẹ mang cho tôi rất nhiều món tôi thích, nhưng điều khiến tôi hụt hẫng nhất là trước mặt bà, vợ tôi luôn lạnh nhạt, thậm chí tỏ thái độ khó chịu, kể lể rằng kiếm tiền khó khăn, chi phí đắt đỏ.
Cô ấy cũng không muốn cháu gần gũi bà, khi 2 bà cháu ngồi trên ghế sofa, cô ấy quát con đi ngủ rồi còn bóng gió ý chê mẹ tôi không sạch sẽ, cẩn thận làm bẩn ghế thì tốn tiền giặt giũ…. làm tôi vô cùng tức giận. Tôi định phản ứng thì mẹ tôi ngăn lại, ra hiệu cho tôi nên nhịn vợ.
Điều không ngờ nhất là sáng hôm sau, khi vợ ra ngoài, mẹ tôi đột nhiên lấy trong túi ra một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho tôi. Bà nói trong sổ có 250 triệu đồng, bà đã dành dụm cả cuộc đời mới có được. Ở quê, bà cũng không tiêu gì nên mang cho tôi để thêm vào làm ăn, trang trải cuộc sống để đỡ bị lép vế với gia đình nhà vợ.
Nghe bà nói, tôi bật khóc. Tôi quá thương mẹ và cảm thấy có lỗi vô cùng. Cả đời bà vẫn luôn sống vì tôi, dành cho con tất cả những gì bà có vậy mà tôi chưa thể báo hiếu được bà, cũng chưa phụng dưỡng được ngày nào…
Tôi quyết định sẽ giữ mẹ ở lại ở cùng những ngày tháng tuổi già. Thế nhưng khi tôi nới với vợ, dù thuyết phục thế nào cô ấy vẫn không đồng ý.
Chúng tôi cãi vã to tiếng, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhất quyết không theo ý vợ nữa. Vợ tôi càng không kiêng nể gì, cô ấy nói to cho cả mẹ chồng nghe thấy rằng, tôi cứ việc để bà ở lại, còn cô ấy sẽ mang con về nhà ông bà ngoại sống.
Mẹ tôi buồn bã vô cùng, bà sợ tôi khó xử nên vội vã can ngăn. Bà nói, bà ở quê quen rồi và cũng không thích ở thành phố, sau đó xách túi về quê luôn, bảo tôi yên tâm không phải lo cho mẹ.
Sau khi mẹ về, tôi với vợ cãi nhau rất to, tức giận, tôi nói đến chuyện ly hôn. Vợ tôi nghe vậy không thèm nói năng gì, đùng đùng lấy đồ và bỏ đi, dắt theo con trai. Một mình ngồi lại trong căn nhà vắng tanh, tôi thực sự bế tắc và trống rỗng. Tôi không biết nên làm gì bây giờ?