Biết thế nào là đủ thì sẽ vĩnh viễn không thiếu gì, vì người không tham lam đã là một kho báu

Của cải của thế giới thì hữu hạn và lòng tham con người thì không có giới hạn. Mặc dù người ta biết an phận thủ thường là hạnh phúc nhất, nhưng ít người từ bỏ được lòng tham và sự dâm dục. Hầu hết mọi người đều biết rằng trừ bỏ lòng tham là trí huệ chân thực và cần thiết cho một sinh mệnh cao quý.
Câu chuyện thứ nhất: Muốn mọi thứ nên mất mọi thứ
Ngày xưa có một vị thần đi dạo xuống cõi trần. Một lúc sau ông ta thấy một con người phàm đang đi dạo trên đường. Vị thần liền đi dạo cùng đường, cũng giống như một người bình thường. Một lúc sau, người đàn ông cảm thấy khát. 
Ông ta thấy ông kia đang mang một bình nước bên hông, vì thế ông ta hỏi, “Có còn nước trong bình của ông không?” vị thần đưa bình nước cho ông ta và nói, “cả bình còn đầy, ông có thể uống bao nhiêu tùy ý”. 
Người đàn ông uống hết bình nước và cảm thấy nó chỉ thỏa được một chút cơn khát và cũng làm xua tan sự mệt nhọc. Họ tiếp tục đi một lúc thì ông ta đột nhiên nói, “Tôi ước gì nó là rượu vang ở trong bình của ông”. Vị thần mỉm cười, đưa bình nước cho ông ta nói, “Có rượu trong đó. Cứ uống nếu ông muốn”. Ông ta không tin, nhưng vẫn uống thử. Và rất ngạc nhiên, những gì ông ta uống là rượu vang, rất thơm.
Ông ta ngạc nhiên và nghĩ người bạn đồng hành của mình phải là một vị thần, bởi vì chỉ có thần mới có thể làm thế. Ông ta nghĩ đó là một cơ hội tốt để đòi hỏi thêm. Nên ông ta nói, “ bây giờ tôi ước gì nó là thuốc tiên trong cái bình của ông”. Vị thần cười và mở nắp bình. Người đàn ông nghĩ vị thần chắc lại cho mình thuốc tiên, nên ông ta mở miệng ra và chờ đợi. Nhưng chẳng có gì trong bình, và vị thần lắc cái bình một lần nữa và biến mất.
Biết thế nào là đủ thì sẽ vĩnh viễn không thiếu gì, vì người không tham lam đã là một kho báu
Nhà văn Nga Ivan Andreevich Krylov viết trong một chuyện ngụ ngôn, “người tham lam muốn mọi thứ, nhưng cuối cùng họ sẽ mất mọi thứ”. Một người tham lam không biết cách nào để điều khiển tham muốn của mình. Anh ta bị mù sau khi anh ta ham muốn, nhưng cuối cùng kết thúc của anh ta là tay không. Một người thông minh thực sự, trái lại, không lãng phí thời gian của họ để truy cầu những lợi ích của nhân thế. Nhưng cuối cùng, những gì mà anh ta có thì người khác có muốn cũng không được. 
Câu chuyện thứ 2: Tham danh lợi mất đi tính mạng
Cảnh sát Dương Tằng từng làm tại đồn công an, sau khi Giang Trạch Dân ra lệnh đàn áp Pháp Luân Công, anh ta đã tích cực, hăng hái tham gia bức hại. Anh ta không chỉ đích thân cầm đầu bắt giữ những người tu luyện Pháp Luân Công trong vùng mà còn tra tấn dã man những nữ học viên Pháp Luân Công yếu ớt.
Có học viên Pháp Luân Công đã giảng chân tướng cho anh, nói với anh Pháp Luân Công là gì. Bản thân anh cũng hiểu rằng các học viên Pháp Luân Công đều là những người tốt và không phạm tội. Tuy nhiên, anh ta cũng biết rằng nếu mình ra sức thực hiện chính sách đàn áp thì có thể tranh công lĩnh thưởng, thăng quan phát tài. Giữa danh lợi và lương tri anh ta đã chọn danh lợi. 
Quả đúng như vậy, không bao lâu sau anh ta liền được đề bạt làm giám đốc sở, anh ta lại càng đe dọa, bắt chẹt người nhà học viên Pháp Luân Công, đúng là danh lợi đều đạt được. Nhưng những ngày tháng tốt đẹp không kéo dài. Anh giám đốc này trong một lần nghỉ phép đưa gia đình đi du lịch, trên đường đi gặp tai nạn giao thông, cả nhà gặp nạn, không một ai thoát.
Biết thế nào là đủ thì sẽ vĩnh viễn không thiếu gì, vì người không tham lam đã là một kho báu
Kể từ khi Pháp Luân Công bị đàn áp bất hợp pháp năm 1999 đến nay, quả thực có rất nhiều nhân viên trong hệ thống công an, tòa án, kiểm sát của Trung Quốc đã tận dụng việc bức hại những người tốt vô tội làm cơ hội thăng tiến trong sự nghiệp của họ.
Nhưng được thì phải mất, loại người tham tiền tài, bất nghĩa này đồng thời cũng sẽ mất đi lương tri. Người xưa nói: trời phù hộ người lương thiện. Những người đánh mất lương tri thì cũng đồng thời mất đi sự phù hộ của ông trời, giống như vị cảnh sát Dương tham danh lợi cuối cùng đánh mất sự bình an, mất đi gia đình, mất đi tính mạng, cũng giống như dùng giỏ tre múc nước thì chẳng múc được gì. 
Theo số liệu các nơi công bố, kể từ năm 1999 đến nay, số người chết, bị thương, bệnh tật và tai nạn trong hệ thống tư pháp và an ninh nội địa là cao nhất hàng năm do họ đã tham gia bức hại Pháp Luân Công. Đây cũng là bằng chứng về thiên lý “thiện ác hữu báo”.
Người ta thường nói rằng cuộc đời chính là một câu hỏi trắc nghiệm, chọn đúng hay sai hoàn toàn tùy thuộc vào bản thân mình. Bi kịch của con người  đều do tham lợi ích trước mắt, nguyên nhân nhỏ dẫn đến thất bại lớn, vậy làm thế nào để không chọn sai? 
Đó chính là phải biết nhìn xa trông rộng, lý trí, trầm tĩnh để cân nhắc lợi hại, hiểu rõ điều gì mới là điều quan trọng nhất thì sẽ không thể chọn sai. Tất nhiên, những người tham bát bỏ mâm thường hay có tâm lý may rủi, chính là điều mà người ta nói “một cái lá che mắt không thấy được núi Thái Sơn” và “không thấy quan tài không nhỏ lệ”. 
Những hậu quả “không chắc” sẽ xảy ra, mang tâm lý tin vào vận may chứ “không tin vào vận rủi”, vì vậy mới dám “thử một chút”, “đánh một canh bạc”. Chỉ đáng tiếc có những sự việc đã thử rồi thì không có cơ hội sửa lại nữa, cái giá phải trả cũng thật đau đớn.
Theo Vandieuhay.net